Anh Bảo (Tp.HCM) cảm thấy mệt mỏi sau khi chuyển về nhà mình mua chưa đầy một năm bởi nhà quá đông người, lúc nào cũng ầm ĩ náo nhiệt.
Sau đây là câu chuyện mua nhà của anh Duy Bảo (32 tuổi), đang sống tại Tp.HCM:
Vợ chồng tôi, vợ chồng anh trai và bố mẹ tôi góp tiền mua chung một ngôi nhà vào năm ngoái. Căn nhà có diện tích đất 52m2, xây 1 trệt, 3 lầu trong một con hẻm xe hơi tại đường Lũy Bán Bích, quận Tân Phú với giá 2,3 tỷ đồng. Trong đó, vợ chồng tôi và vợ chồng anh trai cùng góp 450 triệu đồng, phần còn lại là của bố mẹ tôi.
Trước đây, gia đình tôi thuê mấy phòng trọ gần nhau tại quận Tân Bình, ở cùng suốt mấy năm rất vui vẻ. Bố tôi làm việc tại Tp.HCM khoảng 20 năm, từ trước khi tôi đỗ đại học. Khi tôi và anh trai xin được việc ở đây thì mẹ tôi cùng bé út lên nốt. Chúng tôi tiếp tục thuê phòng trọ gần bố mẹ ở cho vui dù tôi và anh trai đều đã có gia đình riêng. Năm ngoái, bố mẹ tôi được ông cậu sống ở nước ngoài cho ít tiền nên ông bà cũng bán luôn nhà dưới Vĩnh Long rồi rủ gia đình tôi và anh trai góp thêm tiền mua chung nhà tại Tp.HCM.
Lúc bấy giờ, tôi và anh trai đang có ý định đặt cọc mua căn hộ chung cư bình dân rộng khoảng 60m2 với giá gần 1 tỷ đồng tại quận Bình Tân. Không muốn có người khác sống trên đầu mình nên bố tôi không thích ở chung cư. Trong khi đó, cả hai anh em tôi cũng muốn sống gần nhau và gần bố mẹ, hơn nữa lại thấy góp tiền mua chung nhà, vừa đỡ tốn tiền mà vẫn được ở rộng (1 tầng trừ cầu thang, ban công cũng còn khoảng 45m2) nên đã đồng ý. Thế nhưng, hiện tại tôi vô cùng hối hận khi đã mua chung nhà như này.
Anh Bảo không định đoạt được tài sản của mình do góp tiền mua chung
nhà với người thân. (Ảnh minh họa, nguồn: Internet)
Chúng tôi đã mua một ngôi nhà được xây sẵn. Cả nhà dùng chung tầng trệt làm phòng khách và bếp. Tầng 1, chia hai phòng cho bố mẹ tôi và cậu em út ở. Tầng 2 gồm hai phòng của gia đình tôi gồm vợ chồng và một đứa con. Gia đình anh trai tôi sở hữu 2 phòng trên tầng 3.
Chúng tôi chưa xảy ra mâu thuẫn gì lớn kể từ ngày ở chung. Những bất đồng nhỏ kiểu mẹ tôi lau nhà xong, bọn con hay cháu lại đi dép bẩn vào thì trước đây vẫn thường xảy ra. Thế nhưng, trước đây chúng tôi cũng có sự tự do nhất định khi các phòng trọ tách biệt nhau. Nay mẹ tôi mắng con anh hai, tôi cũng được nghe ké. Chưa kể, ai đâu cũng phải qua phòng khách tầng trệt hay muốn nấu ăn thì đều phải xuống bếp chung (các gia đình ăn riêng, chỉ chung vào cuối tuần).
Tôi làm kế toán nên thỉnh thoảng phải mang cả việc về nhà và rất cần sự yên tĩnh. Tuy nhiên, do xung quanh có quá đông người nên tôi gần như không làm được việc ở nhà. Có đóng kín cửa phòng thì tôi vẫn nghe thấy những âm thanh bên ngoài. Mặt khác, tôi cũng rất thính ngủ nên nửa đêm chỉ cần ai mở cửa sắt dưới tầng trệt tôi đều nghe bị thức giấc. Đôi khi gia đình anh tôi làm gì ầm ĩ trên lầu tôi cũng thấy đau đầu. Bố mẹ tôi đón rất nhiều khách đến chơi từ khi có nhà mới. Bố tôi lại mới sắm được bộ loa đài nên ông hay rủ rê mọi người hát hò. Thậm chí, nhiều khi chẳng phải cuối tuần nhưng ông và mấy người hàng xóm vẫn hát đến 10 giờ đêm.
Tiếng là nhà mình mua (tôi cũng có tên trong giấy chứng nhận quyền sử dụng đất) nhưng nhiều lúc tôi có cảm giác giống như đang ở nhờ nhà bố mẹ. Bố tôi rất gia trưởng, ông nói gì là vợ con phải nghe theo. Đơn giản như tôi muốn thay cánh cửa sổ ở phòng của mình ông cũng can thiệp.
Quan trọng là, do nhà chung sổ đỏ nên việc gì liên quan đến giấy tờ đều rất khó khăn. Vừa rồi tôi muốn mượn ngân hàng ít tiền để góp vốn cùng bạn bè đánh hàng từ Campuchia về nhưng bố và anh trai không đồng ý cho tôi mượn sổ đỏ đi thế chấp.
Giờ đây, tôi bắt đầu hối hận khi đã mua chung nhà. Tôi muốn có một tài sản của riêng mình để tự định đoạt nó. Khi tôi nói ý định muốn ra ở riêng, vợ tôi tỏ ra rất hào hứng.
Tuy vậy, tôi đang lo không biết bố mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu tôi quyết định ra ở riêng. Chưa kể khoản tiền tôi góp mua chung nhà cũng không biết nên xử lý thế nào cho hợp lý vì tôi biết bố mẹ và anh trai hiện tại cũng không có tiền.